Thứ Tư, 24 tháng 7, 2019

HÌNH NHƯ ANH NHỚ TỚI MỘT NGƯỜI…

HÌNH NHƯ ANH NHỚ TỚI MỘT NGƯỜI…
Ánh ngày không còn rơi trên vòm lá
những con chim cũng không còn thấy nô đùa
hoa xấu hổ
và hàng liễu rũ
khép nép lá thân như một niềm e lệ
hoàng hôn đã rơi xuống cuối trời
nhạt nhòa
Những đám mây không nhà
mơ hồ
trôi lang thang…
Anh nhìn xuống gót giày
ngày nhạt lòng
trong tâm hồn anh có một bức tranh dang dở
một nỗi nhớ cồn cào
hình như anh nhớ tới một người ở rất xa
em cũng đang vào hoàng hôn
nhuộm tím cái nơ tóc thơm hương của đời
anh thấy em cười trong hồn áo mới
động lòng gót giày anh thả giấc tiễn ngày đi…!
PK...
ÔI HỒN HOA XINH DÂNG LÊN HƯƠNG
NHỮNG MÙA ĐI MÊ MẢI BÊN LÒNG
NGƯỜI CÓ BIẾT TÌNH EM LÀ BẾN ĐỢI
YÊU NGƯỜI XIN GỬI CÁNH HOA THƠM...!
PK...

NƠI ANH CÓ NỤ CƯỜI CỦA EM...



NƠI ANH CÓ NỤ CƯỜI CỦA EM...
Trong sắc hè chói lói...xin được tựa vào ngàn xanh tìm nguồn yên ả...ngàn xanh như muôn đời bất diệt khi cây cỏ luôn thật thà nhựa mật...luôn dịu dàng nâng bước anh đi...
Em có nghe tiếng gọi của ngàn xanh...tiếng gọi ngọt thơm bầu sữa mẹ...cho em những ngày đắm say tươi trẻ tình đời...cho em được nghe tiếng gọi nồng nàn của cây đàn gỗ sồi thần thánh cùng tiếng lòng của non nước bình yên...
Anh đã mơ về nơi ấy...Hình như Đức Chúa Trời đã ban em cho anh trong giấc mơ đẹp của Người...Người là niềm tin cho con đường anh đi về với miền hoa đẹp ngan ngát hoa ngàn cỏ nội...nơi có bóng em mỗi sáng mỗi chiều dệt khúc tình diễm lệ mơ màng và tha thiết nụ cười thân thương...!
PK...
Chang chang màu nắng xa thương nhớ
Anh đến em cười khúc khích vui
Trang thư e ấp miền hoa thắm 
Đánh thức lòng anh đẹp mỗi ngày...!
PK...
THƯƠNG MỘT BÓNG ĐỜI NƠI BẾN VẮNG
THUYỀN AI CHƯA ĐẾN THỎA CHỜ MONG
DUYÊN GỌI CHO LÒNG XAO XUYẾN MÃI
NGƯỜI ƠI CÓ MỘNG VỚI TÌNH KHÔNG...!
PK...

ANH HÁT MÃI BÀI CA TÌNH EM TẶNG



ANH HÁT MÃI BÀI CA TÌNH EM TẶNG
Em thổi nồng nàn lên bờ vai ánh mắt
Thổi hồn xinh mượt mướt cặp môi xinh
Em có phải là muôn đời tình ái
Cho hoa thắm màu cho non nước tươi hơn…
Cứ thế nhé em thân yêu cứ thế
Cho trăng động lòng cho sóng gọi triều lên
Cho anh say một thời trai sôi nổi
Lang thang bến bờ đâu cũng thấy em thương…
Em đã thắp cho thơ anh đắm đuối
Mùa trắng trong tóc bật thức cung đàn
Anh hát mãi bài ca tình em tặng
Tha thiết không rời anh ôm chặt mùa vui…!
PK...

NHỮNG BẾN TÌNH…

NHỮNG BẾN TÌNH…
1…
Khuôn mặt của nàng nhạt nhòa trên khung tranh
Hình như đôi mắt nàng vừa khóc
Lan man những giọt nước nhòe màu
Lan man những cánh hoa tan tác
Bầu trời mây như mạng nhện
Cỏ đã sang màu mùa thu
Áo bay bay trong gió
Con đường xa thẳm
Về đâu nàng ơi…
2…
Nàng hiện về trên ghế xích lô
Cái bóng nhỏ và con phố nhỏ
Người xích lô thổi sáo vu vơ về một nỗi buồn
Nàng ngước lên nhìn thương cảm
Người xích lô vẫn điềm nhiên thổi sáo
Nàng giật mình nhận ra một vầng trăng khuyết
Của những mùa tuổi thơ
Đã xa xôi tự lúc nào
Vết in hoa trên váy nàng như cào như xé
Phấn hương gặp tình hoang dại buổi ngày xưa…!
3…
Nàng không thể dối lòng thêm được nữa
Đêm đã mon men gà gáy
Nàng nhớ đôi mắt của ai buồn khôn tả
Người đâu như sương rơi hồn rượu
Phong tình mái tóc bờ môi
Nàng gọi dậy thì hãy mau thức giấc
Yêu người
Hay yêu chính nàng đây…!
PK...

HÌNH NHƯ ANH NHỚ TỚI MỘT NGƯỜI…

HÌNH NHƯ ANH NHỚ TỚI MỘT NGƯỜI… Ánh ngày không còn rơi trên vòm lá những con chim cũng không còn thấy nô đùa hoa xấu hổ và hàng liễu rũ k...