Thứ Năm, 15 tháng 3, 2018

CẢM THÁN NGÀY KHÔNG EM...

PHẠM KHANG
CẢM THÁN NGÀY KHÔNG EM...
Ảnh động
Bắt đầu là nỗi nhớ không tên
ta lang thang với chân trời góc bể
bên núi
bên sông
bên cây buồn không nói
bên Phật từ bi ngậm đắng nuốt vào lòng...
những câu thơ rơi trong chiều lá đổ
trong mênh mông hun hút mặt người
trong cắn xé hư vô và ảo ảnh
trong hình nhân xơ xác cánh đồng hoang
trong nghé ọ bầy đàn rưng rửng mỡ
mùa chửa hoang bầy thú quần hôn...
nỗi nhớ không tên thao thiết gọi hồn
gọi tình em cho một ngày gặp mặt
đời có phải là những gì dang dở
gọi gió mù trời
cát bụi hoá mưa giông...!
PK...
Ảnh
Ảnh động
\

Thứ Tư, 14 tháng 3, 2018

EM YÊU ƠI…

PHẠM KHANG
EM YÊU ƠI…
Em đi trong mùa hoa
ôi hoa dịu dàng mùa hương lan xa xa
em cười tươi nắng mới hồn xuân
ngàn hoa xinh xinh môi em thơm dịu dàng
và đời em
là khúc tình ca ru anh đêm về êm êm trôi trong mơ
hương đời bay lên trên tóc ngàn thương…!
PK.
Ảnh
Ảnh

THƯƠNG NGƯỜI HẦU THIẾP BỊ CHÔN SỐNG Ở CHIÊM THÀNH...

PHẠM KHANG
THƯƠNG NGƯỜI HẦU THIẾP BỊ CHÔN SỐNG Ở CHIÊM THÀNH...
Tình thiếp mồ côi 
chàng ơi cỏ dại
mấy trăm năm thiếp khóc ở bên trời
vương triều đổ người ta chôn theo thiếp
thiếp chỉ có trái tim này với nhan sắc mà thôi
quân vương ơi
người tình của thiếp ơi
thân dẫu nát vẫn ơn tình tri kỷ
những đêm trăng hoa nở muộn bên thềm
những điệu múa như có hồn nước chảy
cùng lửa thiêng sáng vũ hội tưng bừng...
vương triều
gươm dáo sáng loè
chiêng khua nổi trôi quyền thế
quân vương phong tình hoa nhường nguyệt thẹn
bông hoa rừng quân vương cài lên tóc
thiếp nghe núi sông hồn phách dựng trời cao...
thiếp nằm đây
bên rừng vắng
bao dấu chân người còn lưu huyết lệ
thương thiếp mồ côi mộ vắng
chàng ơi cỏ dại
nghìn năm thiếp vẫn thấy còn yêu
ôi phong tình ngọn gió
ôi phong tình thiếp ngậm cười đây...!
PK...
Ảnh
Ảnh

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2018

EM CÓ PHẢI LÀ HỒN CỦA MÙA XUÂN



PHẠM KHANG
EM CÓ PHẢI LÀ HỒN CỦA MÙA XUÂN
Anh dọc hồn hoa tươi non ngát xanh cành búp bảng lảng mù sương xuân về giăng lối. Anh đã đi qua bao lần như thế mà đâu có biết rằng những gì qua đi sẽ không bao giờ trở lại. Anh bâng khuâng nhớ về một bóng nhỏ ngày xưa…cái mơ hồ quyến rũ của một đôi mắt thẳm buồn…của một niềm hân hoan trào dâng trên những gót chân ngập ngừng thơm mùi cỏ dại…Ôi đó có phải là nơi hồn anh đã chết…những ngày xưa…những ngày xưa dại khờ…!
Trong sắc đào còn sót lại…trên bóng mai gầy lưu giữ buồn vui đời người…anh đã nghe vọng lại những tình xưa biệt khúc…những rụng rơi của hồn lá hồn hoa…những mặt ghềnh nôn nao giã từ dấu chân lưu lạc của tình trai dậy sóng. Anh đã có lúc ngậm ngùi ngâm một câu buồn như hồn máu chảy…nhưng vẫn niệm với lòng mãi biết ơn em…!
Em ơii…
Xa mãi nơi chân trời không ai đặt tên. Trong dòng chảy vô tận vô hồi của nhân sinh bao la…lao xao bao lời trăng gió…tình thắm tình phai…sẽ còn viết tiếp những trang vui nức nở…như biển thì có sóng…như nước đổ về nguồn…đời là bể khổ nhưng cũng bao dung thân thiết, em ơi!
Anh dọc miền mê gặp một trời hoa dại. Mùa đang cưới nhau. Lòng thấy bao điều mới lạ…Biết ơn tình em mà đời hóa nụ cười…!
PK…
Ảnh

VỀ BÀI THƠ “RƯỢU” CỦA VĂN ĐẮC



PHẠM KHANG
VỀ BÀI THƠ “RƯỢU” CỦA VĂN ĐẮC

Văn Đắc là người thơ của ngẫu hứng. Những lúc ấy mới là Văn Đắc của tài hoa và đa đoan. Người ta đôi lúc là thiên tài của chính mình mà không biết là thế. Văn Đắc thuộc tạng nhà thơ sinh ra để viết về cái lạ ở đời. Mà nghĩ cho cùng cái lạ ấy nhiều người biết lắm, có khi quá trải qua nhưng viết ra theo kiểu liêu trai một chút, đời một chút, lẳng lơ một chút, tiếc nuối một chút, giận hờn một chút, đao to búa lớn một chút…lại là cả một chuyện không nhỏ, nó liên quan tới khẩu khí của nhà thơ nữa đấy. Trong Tuyển Văn Đắc có một bài thơ như thế: RƯỢU! Xin chép lên đây để bạn đọc ghé chơi cái TÌNH RƯỢU của Văn Đắc và biết đâu đó người tình Rượu kia có thể động lòng với giang hồ tang bồng của thi nhân chăng…! PK…
RƯỢU
Em rót vào ta, rượu rót vào chai
Không nỡ dốc chai, rượu tràn trên đất
Mà em là hồn mê trong sắc đẹp
Rót vào ta biết lúc nào đầy
Trả em chai này, rượu này
Thiên hạ đừng bao giờ uống cạn
Trong chai ấy có nửa lời hò hẹn
Có nửa bầu vú sữa uống không say
Chả lẽ ôm chai khô khốc trong tay 
Để chịu khát hết một đời trai trẻ 
Dẫu mang tiếng, ta cũng đành đập vỡ
Xem mảnh chai nào ngấm rượu của em không…
Văn Đắc (Rút trong Thơ Văn Đắc- NXB Hội Nhà văn) 
Ảnh
ẢNH VĂN ĐẮC VÀ PHẠM KHANG ...
Ảnh động

NHÀ THƠ VŨ HÀ VIẾT VỀ PHẠM KHANG



PHẠM KHANG
NHÀ THƠ VŨ HÀ VIẾT VỀ PHẠM KHANG
Ảnh động
Bài 1:
Cho " Những mảnh vỡ của thời gian " của Phạm Khang 
...
BẤT CHỢT 

...
Ta bất gặp một chút le lói
một chút đan xen thảng thốt
nàng vô tình
có những ánh mắt từng ngó lên xà nhà
những gương mặt từng soi xuống vực thẳm
vô tình là quán ba đa đoan
thôi em ạ 
ngoài kia đã hết mọi rắc rối 
nhưng trong em lệ cũng sâp không còn
ai dám cấm ông thượng lưu đi nhởn
ông đã có công xóa sạch vết nhơ !
ông là ai ?
ông là cơn lũ quét.
đầy ắp một túi tình bòn vẹt .
nhưng 
loài người
tạo hóa đã sinh ra...
Bài 2:
THÔNG ĐIỆP XUÂN

...
Người sẽ gọi đêm nay
LÀ đêm ấy ...
Xuân còn một chấm trăng
Gợi ý những nuối tiếc man rợ
Một làn hương cô đơn
Vinh quang đau thay mùa sinh nở
Và những tháng năm xa vời.
Nhạt nhòa nét son
Tan tác bao vầng nguyệt lạnh
Một mùa xuân giã từ
Ôm lòng thương nhớ ảo
Nàng thiếu phụ
Đang qua thời mộng mơ
...
( Cho " Những giai điệu của thời khắc "
của Phạm Khang
Ảnh
Ảnh



LỜI CHO EM…

PHẠM KHANG
LỜI CHO EM…
Vì đời là một bài ca dài không có chương hồi 
Vì đời là một bài tình của em ngân lên không dứt
Như tóc em là mây là sóng là muôn năm ái tình
Em đã đem đến cho anh những êm đềm ngay cả trong mơ trong nước mắt và sầu muộn
Thật tuyệt vời
Khi em luôn là ánh sáng của mỗi ngày
Và anh nhận ra em mới là sự thật của cái đẹp
Một cái đẹp đ
i qua bão giông và thử thách
Anh như con cá khát nước
Gặp dòng sông trăng vỡ òa lao xao con nước
Mùa của tình em tinh khôi…
PK…
Ảnh

TƯỞNG PHẬT...

PHẠM KHANG
TƯỞNG PHẬT...
không có mây trong chùa
sao chớp mắt cũng có hồn sương khói
dâu bể ngoài ngàn trùng
những dấu chân người rơi mê mải
sao về đây lại khóc rưng rưng...
sông dài
biển lớn
đời treo giấc mộng
má hồng răng đen
má hồng răng trắng
tình theo về đây cảm tạ
giấc thiên thu
giấc tơ lụa bế bồng...
mõ gõ
lời kinh mềm an ủi
ta về tưởng Phật
một ngày xuân lên đồng phách nhịp hoá hồn hoang...!
PK
Ảnh

CẢM XÚC NGÀY 8 THÁNG 3

PHẠM KHANG
CẢM XÚC NGÀY 8 THÁNG 3
Ảnh động
NGÀY ANH VỀ
EM NHƯ THIÊN THẦN NHỎ..
XINH NHƯ NGÀY XINH
EM HẠNH PHÚC CỦA ĐỜI..
SÂN GA NƠI LÒNG TA CHỜ ĐỢI
VỠ ÒA EM
TÌNH NGỰ LÊN MÔI...!
PK
Ảnh
Ảnh động

PHẠM KHANG...

CHÚC MỪNG EM VÀ CÁC BẠN THÂN YÊU CỦA PHẠM KHANG NHÂN NGÀY MÙNG 8 THÁNG BA NĂM 2018...

Không có văn bản thay thế tự động nào.

GỬI NGƯỜI YÊU THƯƠNG

PHẠM KHANG
GỬI NGƯỜI YÊU THƯƠNG
Ảnh động
Không thể diễn tả hết được cảm xúc của anh ngày em dịu dàng xinh đẹp
Trong tấm áo choàng có màu của tã lót em đã hóa thân thành nữ hoàng sắc đẹp
Ôi tháng năm
Em đã đi qua bao lời ru
Bài học buổi đầu đời em e lệ lắm
Hình như có tình yêu
Như hoa thắm xinh để đẹp lòng
Như vó câu hiền như cổ tích
Như môi mọng đầy hân hoan niềm sung sướng
Em đã lên ngôi lộng lẫy trong tâm hồn anh
Sống mãi những ngày yêu tha thiết
Em ơi…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

EM-TIẾNG GỌI CỦA CÁI ĐẸP…

PHẠM KHANG...
EM-TIẾNG GỌI CỦA CÁI ĐẸP…
Ảnh động
Em ơi!
Có ai đẹp hơn em trong lời thơ của anh lang thang về những chân trời mà anh không bao giờ gặp nó. Chân trời vẫn luôn ở phía trước trong sự khắc khoải, dằn vặt, ân hận và khát khao khám phá. Dù cuộc sống có đảo điên trong hàng loạt những quan niệm mới; mốt mới, cái nhìn mới, kiểu yêu mới, tâm thế mới…v.v…thì em vẫn cứ bình yên và xinh đẹp trong thơ của anh.
Anh đã đi tìm những ngôn từ đẹp nhất để tả về vẻ đẹp của em, để nói lên cái thâm tình của anh đối với em, để nụ cười, ánh mắt, đến áo quần em mặc, mái tóc em buông luôn là sự thảng thốt, ngây thơ của anh trước em: MỘT VẺ ĐẸP!
Ở đâu có bước chân em đến, ở đâu có đuôi mắt mở to và dài của em là ở đó có thơ anh hứng khởi. Anh đã đi tìm niềm đam mê đến tận cùng sung sướng và khổ đau từ bóng hình em, từ giọng nói dịu dàng như một khúc ca tình yêu nhiệm màu có hồn của liêu trai dang dở của em.
Em đã neo đậu vào hồn anh cái mơ màng thiên thu, cái sôi nổi của hoa xuân muôn sắc, cái nồng nàn của đêm khi gió lạnh về…
Em có phải là một vết tình mà anh không thể cưỡng trong cái bến đời mênh mông mặt người, mênh mông số phận, mênh mông đức tin... không em…Anh đang nghe từ một cảm giác rạn vỡ xen lẫn sự ấm ấp từ vết tình của em đây…
Em ơi, hãy yêu anh em nhé…!
PK
Ảnh
Ảnh động

TÌNH ƠI DÂNG MÃI NHƯ NGÀN SÓNG…



PHẠM KHANG
TÌNH ƠI DÂNG MÃI NHƯ NGÀN SÓNG…
Ảnh động
Một ngày bên ghềnh sóng
Thương em bóng nhỏ chân trời
Cây bàng già cành khô khốc lá
Trên đá rêu phong lưu vết tình xưa…
Ngoài kia là biển cả
Là sóng bạc đầu hồn kình ngư thỏa chí
Sóng có nghe lòng anh xa em dằng dặc
Sóng có nghe lòng anh nhớ em trong ngày xuân rực rỡ
Biển gọi sông về xôn xao tình trẻ
Gió nâng buồm ra khơi
Yêu em một đời không cạn
Xin hãy là muối mặn
Cho tình xinh không nhạt tháng năm này…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

TRÒ CHUYỆN ĐẦU NĂM VỚI SƯ THẦY

PHẠM KHANG
TRÒ CHUYỆN ĐẦU NĂM VỚI SƯ THẦY
Ảnh động
Người hỏi ta
Dấu chân ngươi là gì mà oan khiên đến thế
Từ bi là vô lượng mà có muốn làm bể khổ của ngươi đâu
Người lại hỏi
Những con chữ ngươi gieo cho đời sao mê ái thế
Hoa mọc trong lòng hoa sắc sắc không không
Chùa vắng
Sương mai là trinh trắng
Rượu rồi khóc cạn đáy
Những nắm xương khô không tàn
Neo đậu những mảnh hồn xanh như cỏ
Bất tử dưới chân ta hơn mọi lời răn
Ta đi mãi để trở về với cỏ
Với đá ngàn năm hóa nước gọi nguồn…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2018

CÁI LÝ CỦA ĐÀN BÀ



PHẠM KHANG
CÁI LÝ CỦA ĐÀN BÀ
Ảnh động
Nếu anh tìm về vô tận 
Sẽ gặp em một tình yêu không biết có mùa 
Em nhặt nhạnh nụ hôn và nhan sắc 
Dệt thành tấm áo trinh nữ 
Khoác lên đời anh 
Xua anh vào chân tường 
Nơi ánh mắt và tặng vật như những sợi dây trói chặt.
PK…
Ảnh
Ảnh động

EM À …



PHẠM KHANG
EM À …
Ảnh động
Em có phải là hồn anh chơi vơi dập dìu mùa bươm bướm
Những con bướm xinh hớn hở cợt đùa trong muôn ngàn hoa
Anh xin để lại những ngày tàn của quá vãng lục bình trôi mơ hồ con nước
Anh xin để lại những câu thơ buồn tiễn em về một chân trời không gặp lại
Anh sẽ theo em 
Theo dịu dàng cánh bướm
Về lại miền sôi nổi của tâm hồn
Ngát xanh và tha thiết tình em…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

HÌNH NHƯ ANH NHỚ TỚI MỘT NGƯỜI…

HÌNH NHƯ ANH NHỚ TỚI MỘT NGƯỜI… Ánh ngày không còn rơi trên vòm lá những con chim cũng không còn thấy nô đùa hoa xấu hổ và hàng liễu rũ k...