Thứ Ba, 30 tháng 1, 2018

NHỮNG CÁI BẪY CỦA SỰ SỐNG SÓT



PHẠM KHANG
NHỮNG CÁI BẪY CỦA SỰ SỐNG SÓT
Sau những cải sinh, hoán đổi, lột xác và cả sự ngây thơ, con người tìm được là mình trong một thế giới đã nhuốm màu của các tư tưởng, tôn giáo. Triết học đương nhiên là khoa học của mọi khoa học. Còn chính trị đã là triết học của mọi triết học mất rồi….Vấn đề là liệu có còn những cái bẫy của sự sông sót không nhỉ…Câu trả lời là CÒN NHIỀU CẠM BẪY…
Khi con người lông dài và nhiều như lông thú…ấy là lúc còn mông muội…theo kiểu ăn lông ở lỗ…Đến khi tìm ra lửa thì đã biết ăn chín…Lông dài ngắn lại…da dẻ biết lưu trú trong những tấm choàng lốt thú hay cỏ cây hoa lá…Con người lang thang trước những câu hỏi vô hồi kỳ trận về thế giới, về cả chính họ nữa…Đùng một cái con người lại biết tìm ra rượu…Từ buổi ấy bắt đầu xuất hiện các anh hùng và các thần linh…đó có phải là cái bẫy của sự sống sót không nhỉ…Có thể đấy…Chỉ biết rượu đã chảy vào huyết quản của bao người làm nên những địa chấn của đa nhân cách…và liêu trai ngay cả khi đã chết đi…
Bầu vú là cái đẹp của phồn thực giới sinh…và cũng là thi hứng vượt lên trên cái tầm thường của con người…tạo ra các bản nhạc bất hủ, những câu thơ hay đến nức nở, những bức tranh cho ta thêm muốn sống và sẵn sàng chết vì cái đẹp tự nhiên của tạo hóa…
Cái đẹp bắt đầu có đủ hình hài khi người phụ nữ cất lên vẻ sáng trong của khao khát hoan lạc, của sự quyến rũ mê hồn mà họ luôn biết cách thể hiện trước lũ đàn ông…Cái đẹp của người phụ nữ là món quà phóng khoáng nhất mà tự nhiên đã đem đến cho tất cả chúng ta…Liệu cái đẹp tuyệt vời này có khi nào là cạm bẫy của sự sống sót không nhỉ…Có thể lắm…!
Khi ta biết sự thật về mình…có thể ta đã không muốn sống nữa
Ta là ai
Ta có phải là cái dấu chấm than chổng ngược 
Khi mặt trời gọi tên
Ta quyết lên đường săn tìm cạm bẫy
Những cái bẫy của sự sống sót
Cho hoa đầy trời
Cho mắt mọc thêm xinh…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

TRANH THIẾU NỮ CỦA HỌA SỸ NGƯỜI Ý PINO DAENI (1939-2010)

PHẠM KHANG

TRANH THIẾU NỮ CỦA HỌA SỸ NGƯỜI Ý PINO DAENI (1939-2010)
MỘT VẺ ĐẸP CỦA ĐẮM SAY VÀ GIẢI PHÓNG TRONG BAN PHÁT NHỮNG ĐẶC ÂN CỦA CHÚA VÀ TRỜI CHO KẺ ĐI TÌM CÁI ĐẸP,, YEU CÁI ĐẸP NƠI VÔ BIÊN CỦA CÕI THẾ ...PK




Ảnh
Ảnh động

TÌNH MAI ANH ĐÀO…

PHẠM KHANG
TÌNH MAI ANH ĐÀO…
Ảnh động
Em ơi 
Hãy cùng anh say
Hãy cùng anh hát
Anh hát về tình mai anh đào
Nở bừng vui trẻ sáng mai…

Phấn hương của ngàn hoa ủ mật
Sắc nồng nàn phơn phớt một trời thương
Ôi sắc hoa sao lưu luyến bên người
Người đã mến xin hoa đừng tiếc nữa
Hãy trở thành ngàn thương vẫy gọi những nụ cười…
Em ơi
Mùa mai anh đào đang nhảy múa
Anh gọi tình em cho xuân hồng khai hội
Mai anh đào đã theo anh vết đời không nhạt sắc
Trên những con đường bên lối nhỏ em đi
Và đất nước tươi non muôn bàn tay vẫy
Những ánh mắt dịu dàng trong mênh mông sắc đỏ
Anh ơn đời giây phút gặp tình hoa…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

EM CỦA TÌNH ANH TỎA SÁNG…

PHẠM KHANG
EM CỦA TÌNH ANH TỎA SÁNG…
Ảnh động
Anh yêu đôi mắt em thiên thần
Muôn nhịp sống đời anh như nhảy múa
Em là cả một trời hoa đỏ thắm
Một thời trai hạnh phúc đến nghẹn ngào…
Anh gửi cho em muôn ngàn ước vọng
Những đam mê cháy bỏng thật lòng
Em cô bé tươi nụ cười trẻ mãi
Tay cầm tay em hát những lời thương…
Anh yêu em gửi theo từng cánh sóng
Gió ngàn khơi và cả ánh mây trời
Trong khúc nhạc của một ngày rộn rả
Em của tình anh luôn tỏa sáng rạng ngời…
PK…
Ảnh
Ảnh động

TRONG CHIẾN THẮNG NÀY EM HÃY CƯỜI LÊN

PHẠM KHANG
TRONG CHIẾN THẮNG NÀY EM HÃY CƯỜI LÊN
Ảnh động
Cả dân tộc có một ngày trọng đại 
Khi những chàng trai quật cường làm nên lịch sử
120 phút bỗng vỡ òa chiến thắng
Trên chấm đá luân lưu sinh tử
Chấm đá không dành cho người nhẹ dạ
Những xao lòng run rẩy của tình yêu
U 23 Việt Nam
Những chiến binh trên đấu trường châu lục
Đã chiến đấu hết mình cho Tổ quốc lên ngôi…
Bên các anh là muôn dân đất Việt
Là mẹ già đến con trẻ ngây thơ
Là thiếu nữ niềm yêu không kể hết
Là lịch sử bốn nghìn năm dựng nước
Là câu hò tiếng hát của quê hương…
Các anh hiến dâng cho Tổ quốc anh hùng
Vào trái bóng vạch đường cong lịch sử
Vào triệu con tim dậy sóng bật khóc òa…!
Hãy cười lên nữa em yêu
Các chàng trai của chúng ta đã thắng
Bằng nghệ thuật và lòng quả cảm
Nâng em lên trên sắc đỏ lá cờ
Em hãy cùng đất nước tươi xanh tình yêu bất diệt
Theo quả bóng tròn bay lên kiêu hãnh
Những chiến binh anh hùng đưa em tới vinh quang…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ…

PHẠM KHANG
NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ…
Ảnh động
Người đàn bà ngồi đó
Peterburg
chiều đông
khuôn mặt người trong tranh đài các
ngời lên đắm đuối cái nhìn Nga
Có phải
dòng sông phơi trắng tuyết
chỉ thoáng mờ khung tranh
nơi
đền đài
cung điện
nơi
hư ảo
cũng phải đành bật khóc
trước điệu hồn
đài các
kiêu sa…
Người đàn bà không quen
thành người quen tự bao giờ chẳng ai biết nữa
Peterburg
kinh thành bậc nhất
người đàn bà không quen nhìn nó lạnh lùng…
Kramskoi đã một lần đến được
bến mộng mơ…
khó hiểu…
…của tâm hồn!
PK...
Ảnh
Ảnh động

Thứ Hai, 22 tháng 1, 2018

LỜI ANH…

PHẠM KHANG
LỜI ANH…
Em thân yêu!
Đông đang tàn…Anh nghe tiếng của những mùa xưa cũ và cả tiếng của ngày mới đang có cuộc chuyển giao vĩ đại một huy hoàng lộng lẫy – vũ hội mùa xuân! Em đã gọi mùa trong ấm áp của mùi ngô nướng run rẩy than hồng…em đã đem cả mùa đông ủ vào bầu vú căng đầy, ủ vào da thịt em phổng phao thơm lựng như chẳng biết bên em là mùa đông gió lạnh chân mây…!
Đông này đã là bao nhiêu đông đi qua đời em…đi qua buồn vui hạnh phúc tủi hờn và cả những dang dở…nhưng đông của lòng em không chết như tình em còn đó đợi xuân về…Ngàn thông vẫn vi vu như hát nói với em rằng…đất ơi người ơi muôn nhớ ngàn thương ơi…em vẫn đợi…xuân về…bên anh đi hết một đời vui…!
Đông này là mùa đông 2017…em đã đặt một lúm đồng tiền lên cánh thư xinh xắn như một dấu son minh chứng về một mối tình không chết cóng…không tàn…không úa nhàu vết nhơ tội lỗi dối lừa…mà kiêu hãnh như cánh chim vượt gió hát lên lời tình đá thề sông nguyện trầu thắm duyên môi tưng bừng lối ngõ những miền yêu sáng đẹp vô bờ…!
Em ơi! Một năm đã qua đi…anh nghe thời gian gọi…anh nghe lòng em đang thầm thĩ bao lời…và đó chắc chắn là lời yêu thương dịu dàng đắm say mà suốt đời anh không thể quên…Em đã thành cái nôi êm đềm ru bến lòng anh muôn sóng dội…thành ngọn đuốc tưng bừng mùa yêu đưa anh đến với bầu trời cao rộng...én bay… én bay…ô kìa hoa rợp trời...Ôi xuân đến rồi yêu thương ơi!
PK…
Ảnh
Ảnh động


TÌNH AI TRÊN PHỐ

PHẠM KHANG
TÌNH AI TRÊN PHỐ
Một bóng kiều xinh sáng phố xưa
Muôn hương xiêm áo mộng bên đời
Mắt gieo tình trẻ xuân ngời sóng
Mai này duyên có hẹn nhau không…
Em ngơ ngác thế người đông quá
Phố say lòng thánh thót giọt cà phê
Ôi em là cả mùa kiêu bạc
Là cả tình ai khó hững hờ…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

NÀNG ĐEM TÌNH TA ĐI VỀ ĐÂU…

PHẠM KHANG
NÀNG ĐEM TÌNH TA ĐI VỀ ĐÂU…
Nàng đem những mùa của ta đi về đâu
Những mùa ta cười cùng hoa thắm
Như lòng nàng bình yên
Như lòng nàng yêu ta tình ngây thơ dạt dào ước vọng
Ngay cả những ngày ta không nàng
Ngay cả khi buồn đau khuất lấp
Những đêm dài bơ vơ…
Nàng đem tình ta đi về đâu
Chân trời thì nhiều vô kể
Và ai sẽ bên nàng lúc ta không có mặt
Đời vẫn thế vô tình không cưỡng được
Tình ta liệu có hóa mây buồn
Liêu trai khóc cho những ngày thương nhớ…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

HOA NỞ BỐN MÙA – MỘT HỒN THƠ QUÊ HƯƠNG

PHẠM KHANG
HOA NỞ BỐN MÙA – MỘT HỒN THƠ QUÊ HƯƠNG
Tôi được ông Mai Trúc tác giả tập thơ “Hoa nở bốn mùa”, nhờ giới thiệu đôi lời về tập thơ này với bạn đọc nhân xuất bản vào tháng Chạp năm 2017 …Tôi rất lấy làm vui mừng vì được ông yêu mến, tin cậy, xung phong làm người khai mở cho tập thơ của ông.
Mai Trúc mở hồn thơ của mình bằng hào khí của quê hương Ba Đình – Nga Sơn trong phong trào Cần vương chống Pháp cuối thế kỷ XIX:
Cần vương khởi nghĩa đánh Tây
Nơi nơi hưởng ứng đó đây phong trào
Nghĩa quân nổi dậy ào ào
Làm cho giặc Pháp tổn hao điên đầu
(Ba Đình khởi nghĩa đánh Tây)
Tinh thần Ba Đình bất khuất ấy đã tượng hình lên thành biểu tượng của chiến thắng Điện Biên Phủ “Chín năm làm một Điện Biên/ Nên vành hoa đỏ, nên thiên sử vàng” (Tố Hữu) hào sảng và hân hoan trong thơ ông qua liên khúc thơ tưởng như không dứt, không ngơi về một Điện Biên anh hùng, đó là các bài Tiếng sấm Điện Biên, Bức tranh Điện Biên…Ta dễ nhận ra đất nước và con người Việt Nam thật đẹp, thật anh hùng…
“Hoa nở bốn mùa” có nhiều bài thơ ca ngợi nhân dân ta trong chiến đấu chống quân xâm lược, trong xây dựng và lao động sản xuất, trong học tập và sáng tạo với lời ý chân thành, trong sáng, giản dị, gần gũi với bạn đọc…Đọc những bài thơ này tôi nhận ra lòng yêu nước trong thơ Mai Trúc luôn thấm đẫm, luôn nhiệt huyết, dạt dào…Đó phải chăng là niềm tin, là điểm tựa để thơ ông cất cánh bay lên trong quá khứ và hiện tại:
Thơ Mai Trúc nặng tình, nặng lòng với hình tượng người Mẹ! Đó là Mẹ Việt Nam bốn nghìn năm hy sinh, gian lao, anh hùng và bất khuất. Là người Mẹ của kiến tạo vĩ đại làm nên đất nước muôn đời!
Đất nước hiện hình lên trong thơ Mai Trúc qua hình ảnh người cựu chiến binh “Áo anh tuy đã sờn vai/ Màu xanh đất nước trải dài yêu thương/…Là hình ảnh của những cô thanh niên xung phong “Em đứng bên đường như quê hương/ Vai ác bạc quàng súng trường/ Ðoàn quân vẫn đi vội vã …” (Lá đổ - Nguyễn Đình Thi)…luôn bám cầu, bám đường, chết kiên cường dũng cảm…nơi ngã ba Đồng Lộc.
Máy bay, bom xé, đạn cày
Vẫn cao tiếng hát mê say dẫn đường
Gửi theo xe đến chiến trường
Niềm tin chiến thắng coi thường gian truân…
(Mười bông hoa quý)
Dễ nhận ra tác giả Mai Trúc đi đến đâu là có thơ viết về miền quê đó…Ông có thơ viết về Đà Lạt, Nha Trang, Sầm Sơn, Vũng Tàu, miền Tây Nam Bộ…Và như một ý nguyện của tâm lòng, nhiều hơn cả vẫn là thơ viết về quê ông, về Thủ đô yêu dấu của chúng ta…Tôi lấy làm tâm đắc khi ông xem Hà Nội như là quê thứ hai của ông…Bởi thế, Hà Nội hiện lên trong thơ ông đa sắc màu, đa cung bậc cảm xúc…Với quê cha đất tổ, với xứ Thanh hàng nghìn năm văn hiến và anh hùng, thơ Mai Trúc không giấu được niềm tự hào, vẻ hân hoan, lòng biết ơn vô hạn đối với quê hương, tiền nhân, đối với bạn bè, bà con xóm mạc…đủ thấy tâm hồn ông giàu nhân ái và tha thiết với mảnh đất này nhiều lắm.
Viết về phận người, phận đời của người xưa là chùm thơ khá hơn cả của ông trong tập thơ này. Đó là thân phận của con người trong một xã hội còn nhiều trái ngang, bất công và đen bạc. Đọc những dòng thơ này ta không khỏi bâng khuâng, day dứt và thương cảm vô cùng. Đó là các bài: Nguyễn Du thương phận Thúy Kiều, Nỗi oan Thị Kính, Xúy Vân đời dạt về đâu, Tống Trân Cúc Hoa, Tình bạn tình người.
Hình ảnh nàng Kiều tài hoa bạc mệnh khiến thơ ông thổn thức, cảm động:
Đàn kêu tiếng đục tiếng trong
Tiếng nghe não nuột, tiếng không mỉm cười
Có tài có sắc vẹn mười
Phải chăng phận bạc cuộc đời buông xuôi
(Nguyễn Du thương phận Thúy Kiều)
Còn cuộc đời của Xúy Vân khiến ta không khỏi động lòng, nhòa lệ:
Kiếp người bao nỗi trái ngang
Mượn dòng sông chảy giải oan cuộc đời…
(Súy Vân đời dạt về đâu)
Bài viết chắc là chưa đủ. Chỉ biết chắc chắn một điều rằng thơ của Mai Trúc có tấm lòng với đời, với người, với quê hương, truyền thống và lịch sử…có cái nhìn tươi sáng về tương lai đất nước. “Hoa nở bốn mùa” là thơ của một người quê theo đúng nghĩa, nên giản dị, mộc mạc, chân thành lắm. Thật đáng khen! Thơ ông không mắc vào lối diễn ý, diễn tình, minh họa nhợt nhạt thiếu sức sống, hay gượng ép, sống sượng…Ông nuôi tình thơ từ lòng mình mà cất lên, từ kỷ niệm và cả những trải nghiệm của đời sống thật. Đó là cái quý của tâm hồn thơ ông – một hồn thơ quê hương! Qúy lắm! Trân trọng lắm! Xin có lời mừng gửi tới tác giả Mai Trúc nhân xuất bản tập thơ này!
Tháng Chạp năm 2017
PK…

ẢnhẢnh động

TRONG RẠN VỠ CỦA NGÀY...


PHẠM KHANG
TRONG RẠN VỠ CỦA NGÀY...
*

Khi ta hỏi người 
có nỗi đau khổ nào nặng hơn thân xác của người không?
người nói
nếu thân xác của ta là trái núi
thì nỗi đau khổ của ta còn lớn hơn nhiều
Khi ta hỏi người
có sợ hãi nào lớn hơn cái chết?
người nói
cái chết đã mặc định lâu rồi sao ta phải sợ
ta chỉ sợ sự trống rỗng và cô đơn nơi cuối con đường….
*
Bài thơ bị ruồng bỏ là bài thơ có thân phận
cớ sao ta lại buồn
ta buồn bởi nước mắt có người đóng kịch
ta buồn vì bến sông đẹp như thế kia người tự tử thêm nhiều
lại một con nợ không khả năng thanh toán
lại một gái quê nhẹ dạ gửi niềm tin…
chao ôi cái ván bài của thời hội nhập
cái gì cũng được đổi trao và quảng cáo đắt hàng
bài thơ này ta sẽ tặng cho ai
một bài thơ bị ruồng bỏ
thao thiết mùa đi lá rụng mặt người
hoàng hôn cười phủ phục dưới chân…
*
Ta theo em lên chùa
hương bồ kết tóc ai mà thơm thế
xôi mật ruộng quê
hoa vườn bời bời sắc lả
ta theo em lên chùa một buổi sáng đầu năm…
Quê ngày xưa nón lá
áo tơi đội mưa che nắng ngày trôi
yếm thắm vắt lưng trần ngà ngọc
lời yêu nghìn đời trong suốt
soi thấu câu hò tiếng hát
em đi lễ phật
có động lòng tình ta gió bụi
xin một lần chạm ngõ
chùa quê
và bóng nhỏ ta thương!
*
Ngoài kia là chợ buôn danh
võng lọng
ngựa xe
nhốn nháo một phường hổ lốn
Cái danh sao ồn ào thế
có kẻ nổi cơn đồng nát
cũng mon men hơi chữ để hợm người?!
*
Đá biết gì mà rên lên thế
phận hồng hoang luân vũ mây bay
hồn tạc tượng cho đời thỏa ngắm
soi vào đá ta ba hoa quá thể
bàn tay sờ và miệng nói vu vơ…
*
Bàn cờ thế bày ra quân với tướng
minh bạch thẳng ngay giữa xô đẩy cuộc đời
đen và trắng như càn khôn dâu bể
ta có thắng ván cờ ngang trái của lòng ta…
*
Con chó
có cái gương trung nghĩa
người đời hổ thẹn khi nhận ra mình không bằng chó
con mèo
đẹp mã và đôi mắt hình như rất trong
con mèo hay ăn vụng
người đời giật mình
khi họ và mèo cùng một duộc như nhau…
*
Đám mây lang thang từ đâu đến
ẻo lã rĩ rên trên vòm lá sân vườn
Rượu đổ dại khôn ngày góa bụa
Ta hóa thành khác lạ ngủ mà quên.
*
Ta mang mùa của em
dạo chơi đêm biển
mùa nỉ non da thịt tưng bừng
mùa đánh thức cơn động tình mất nết
mùa hoang vu ta biệt xứ bên trời
chao ôi
biển đêm ấp ôm vú mộng
những đường cong lõa thể trời ban
và sóng nước và mắt em đen lắm
biển có dâng niềm say lên em không…
*
Bên cạnh ta là một giấc mơ không đầu không cuối
ám ảnh về những bước chân tìm đường không lối thoát
ta hỏi giấc mơ ngươi từ đâu đến
ta đến từ sự chán nản của ngươi
ngươi là quả trứng ung đẻ ra ta
cớ sao ruồng bỏ
ta không cần ngươi nuôi cũng lớn
ta hiện hữu nhiều hơn mỗi khi tâm hồn ngươi tăm tối
ta ở đây
trong căn nhà này
và ta bất tử
ngay cả khi ngươi đã chết đi rồi…!
*
Trong hồi ức rạn vỡ của những con chữ nhân bản vô tính
người ta nhận ra sự bắt chước khôi hài nơi loài có vú
đó là lúc tiếng chuông bắt đầu nguyện lên
cầu hồn cho giống nòi tuyệt diệt
những gì còn lại chỉ là nhân phẩm và đức sáng của trái tim…
PK...
Ảnh
Ảnh động

EM ƠI...

PHẠM KHANG
EM ƠI...
thôi em ở lại 
ta về phố
núi kia
sông ấy
để bên lòng
lửa đỏ trêu tình ta dan díu
thương nhau mùa đi nhạt sắc thông...
ta giấu em nỗi buồn phố chật
để mang theo cả một góc rừng về
hoa ban lạnh theo người tiễn biệt
rượu cần đêm vồ vập men say...
thôi em ở lại
ta về phố
bàn chân ơi đừng tấm tức giận hờn
điệu múa khèn trăng còn theo người kết bạn
muôn nhịp xòe ô em tươi trẻ chợ tình...
thôi em ở lại
ta về phố
một miền thương sao lạc ở bên trời...!
PK...
Ảnh
Ảnh động

TẢN MẠN VỀ CHÂN TRỜI SIÊU HƯ CẤU CỦA EM VÀ KHÔNG PHẢI LÀ EM …

PHẠM KHANG
TẢN MẠN VỀ CHÂN TRỜI SIÊU HƯ CẤU CỦA EM
VÀ KHÔNG PHẢI LÀ EM …(Thư gửi…)
*** 
Ảnh động
Em thân yêu! Chân trời siêu hư cấu (metafictionnal horizon) thật ra là phương thức trình diện của các thế giới hư cấu đấy em yêu. Em biết không, đó chính là công cuộc thông hiểu về siêu hư cấu trong sự phản tư tự ý thức của hư cấu đấy em à… Chân trời siêu hư cấu thể hiện rõ nhất khả năng tự hội nhập của hư cấu vào trong chính nó.
Thực tại ẩn dụ dựa trên tiến trình giải kiến tạo siêu hư cấu; ví như anh vẽ em thành thiên thần để em bay lên, trong khi em không bước nổi qua một cái hố 3 mét, em hiểu không nào. Đó là do anh yêu em và sự tưởng tượng dành cho tình yêu của anh đối với em thăng hoa và bay lên đấy.
Em ơi! Tính năng của một thực tại như thế được biểu đạt thông qua chân trời chứa đựng những phơi mở tiềm tàng mà em chính là đối tượng làm nên bức tranh tuyệt vời này: BỨC TRANH TÌNH YÊU! Tuy nhiên, đến lượt công việc của anh thì giải kiến tạo siêu hư cấu thường được triển khai thông qua phép quy chiếu ẩn dụ thời tính, cho nên chân trời của em được trình hiện thông qua các cấu trúc ngôn ngữ đa biệt. (Diễn đạt cái tình của anh đối với em, em à) …
Một khi anh trở về để thông qua các cấu trúc ngôn ngữ đa biệt về em về tình yêu của anh, thì trời ơi khả năng mở ngõ của các thế giới hư cấu phải dựa vào vẻ đẹp của nụ cười, vẻ đẹp lộng lẫy của em, cái sâu thẳm nơi tình yêu em bừng dậy trong sự khao khát hiến dâng thánh thiện chân thành mới có được tính khả hữu nhất định em yêu à.
Theo Waugh, thế giới hư cấu văn học trở thành một mô hình khả dụng cho sự hiểu biết về việc kiến tạo nên một thực tại tự nó (Các thế giới được kiến tạo hoàn toàn của ngôn ngữ).
Em ơi! Thực tại ẩn dụ hay thế giới siêu hư cấu chính là những phiên bản khác nhau của thực tại hư cấu đa biệt (Khi em vui vì anh, khi em buồn vì anh, khi em bỏ anh mà đi ấy, em à…)…
Và cuối cùng em nhớ rằng, thông qua cách thức trình hiện của thực tại ẩn dụ với tính cấu trúc năng động của nó, và thế giới siêu hư cấu với tính khách quan nội tại của nó, cả hai được trình xuất dựa trên các cấu trúc ngôn ngữ đa biệt, vì thế anh muốn nói nhỏ với em rằng, thực tại hư cấu đa biệt là một thế giới ngôn ngữ nội tại thuần túy về nghĩa; hệt như vẻ đẹp của em làm anh mất ngủ và đắm say, em thân yêu của anh…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2018

HOA CƯỜI XIN NHẬN ……!

PHẠM KHANG
HOA CƯỜI XIN NHẬN ……!
Ảnh động
Em ơi đông lạnh anh buồn quá
Ngày xưa đâu nhỉ gió qua buồng
Trăng tàn buôn buốt lòng không nói
Em của tình đau một trái ngang
Trầu vàng quên mượt cho hồn lá
Cau rụng rơi đầy lối ngõ quen
Em đã ôm thói đời duyên phận
Hoa cười xin mở rộng vòng tay…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

MỘT THỜI EM...

PHẠM KHANG...
MỘT THỜI EM...
Ảnh động
ngày ấy anh cài hoa lên tóc
em cười khen hoa thật là xinh
trang nhật ký thơm nồng nàn quá thể
có lòng em e ấp nhớ thương anh...
rồi anh đi mãi không về lại
em lấy chồng mới đó đã bao năm
thôi đành gửi vào tro tàn nhật ký
một thời em tươi đẹp huy hoàng...
PK...
Ảnh
Ảnh động

PHẠM KHANG


SÓNG GÀO GIÓ THÉT CÒN ÔM MỘNG
ĐÂU BÓNG NGÀY XƯA ĐÂU NHỚ THƯƠNG
EM THEO DÒNG CŨ BUỒN THA THIẾT
TA CỦA TÌNH ĐÂY…NỢ MỘT ĐỜI…!
PK…
Ảnh
Ảnh động

TẶNG CÁC BẠN THÂN YÊU CỦA PHẠM KHANG CHÙM THƠ LẠ TRÊN BÁO VĂN NGHỆ SỐ 51 RA NGÀY 22/12/2007

PHẠM KHANG
TẶNG CÁC BẠN THÂN YÊU CỦA PHẠM KHANG CHÙM THƠ LẠ TRÊN BÁO VĂN NGHỆ SỐ 51 RA NGÀY 22/12/2007 
Ảnh động
TẢN MẠN ĐỜI THƯỜNG

Bụi bám vào ô cửa thủy tinh
Sau một ngày sôi lên mệt lả
Đồ vật ngủ lịm
Bàn tay sờ mó
Thổn thức vài ba động tác uốn lưng
mã khóa vào phần mềm toán học…
Thì đã sao nào
Khi ta ngửa mặt nếm trăng và nhớ về Hàn Mặc Tử
Một bóng thi nhân sau bụi trúc
Một đêm hoan lạc nhòe trăng
Nhịp điệu muôn đời sự cộng sinh hôn phối
Lõa thể trong thơ đâu phải là khát vọng của kiếp người…
Những ô cửa thủy tinh thao láo
Mở cái nhìn hình học vào đêm thành phố
Trêu chọc những thi sĩ nửa mùa, những bà những cô tốt nái và quá lứa
Hẹn hò với bâng khuâng lang thang
Và nhốt kín những nỗi buồn u tối…
Những ô cửa thủy tinh bụi bám nhạt nhòa
Sương bảng lảng đêm vẹt mòn cô độc
Canh gác và che giấu sự ân hận ngậm ngùi
Khi cuồng vọng chỉ còn là giọt nước mắt vắt kiệt sau những giấc mơ
Rơi trên khuôn mặt nhăn nheo bình thản của con người…!
PK…
NỖI BUỒN HOANG DÃ
Sa lông và con mèo
Thiu ngủ căn phòng lạnh hơi người
Tiếng điện thoại gọi réo liên hồi
Nó đã quen rồi cái điệp khúc nhàm tai và chán ngắt
Dửng dưng và lạnh tanh của thời hiện đại…
Nó ước gì trở lại ngày xưa
Trong trí nhớ gần như đông cứng của con mèo tam hoàng
Được làm nũng trước khi cuộn tròn giấc ngủ
Trong vòng tay dịu dàng nõn nà của cô chủ
Trên cánh võng đu đưa xinh xắn
Cưu mang kiếp hoang nơi mái tranh nghèo…
Bây giờ
Sa lông và phòng lạnh
Cô chủ đi vắng suốt ngày
Những cuộc chơi miệt mài điện thoại
Lời hẹn hò nơi cuối bến đầu sông
Những xấp tiền đếm mỏi tay
Những suất cơm sang trong hộp nhựa
Nó thèm vị quê dân dã
Mùi chuột đồng hun khói lũy tre xanh…
Sa lông xịt nước hoa
Con mèo thấy nó không phải là nó nữa
Nó mơ hồ nghĩ tới chàng mèo của mình
Một chú mèo đực vạm vỡ
Bộ ria dài trông hùng dũng làm sao
Không biết ở nơi hoang sơ ấy
Chàng mèo kia có nhớ nó không….?
Sa lông và con mèo
Im lặng chết mòn theo thời khắc
Cô chủ làm sao mà biết được
Sẽ đến một ngày mèo hóa cáo
Cáo hóa người ngự trị chốn sa lông.
PK…
KHU VƯỜN TƯỢNG
Những cánh hoa tàn mùa
Nơi khu vườn tượng
Nhà điêu khắc ngủ quên
Nắng chếch chiều heo may gió lả
Những khuôn mặt tượng ngáo uể oải
Sản phẩm thành danh của nghệ thuật cải sinh…
Khu vườn tượng
Nơi lưu giữ vinh quang và cay đắng
Bằng gỗ, đá, thạch cao của thiên nhiên rơi vãi
Những khuôn mặt tượng già nua trong hình hài câm lặng
Những ánh mắt minh triết
Những bộ đầu vĩ đại
Ướt át làn môi mỹ nữ phô tình!
Khu vườn tượng ồn ào chợ vỡ
Tượng này cãi cọ với tượng kia
Những tư tưởng đóng quan tài hàng thiên niên kỷ
Cũng về đây góp mặt tạo nên vườn
Nhà điêu khắc khóc òa lên trong giấc mơ quái vật
Những pho tượng nhe răng cười chế giễu bóng hoàng hôn…
PK…
ẢnhẢnh
Ảnh động

HÌNH NHƯ ANH NHỚ TỚI MỘT NGƯỜI…

HÌNH NHƯ ANH NHỚ TỚI MỘT NGƯỜI… Ánh ngày không còn rơi trên vòm lá những con chim cũng không còn thấy nô đùa hoa xấu hổ và hàng liễu rũ k...